Niềm tin của Viral không phải là một tuyên ngôn được vẽ vời trong những buổi họp chiến lược. Nó là kết tinh từ đất, mồ hôi và cả máu. Đó là thứ chân lý thô ráp, được rèn giũa qua từng bước chân chai sạn và những năm tháng không tên trong bóng tối – nơi chỉ có người đủ kiên cường mới còn bước tiếp. Anh không nói về thành công bằng những con số sáo rỗng hay ánh hào quang sân khấu. Với Viral, động lực không phải là thứ cảm xúc chóng vánh, mà là thước đo bản lĩnh thật sự của một con người. Anh từng nói, giọng trầm lắng, pha chút khản đặc của những đêm dài không ngủ:
“Muốn gặt được quả ngọt của thành công, phải chịu đổ máu trên mảnh đất mình chọn. Phải hiểu rõ vị đắng của thất bại, cảm cái rát của đất bám dưới móng tay, sống trọn từng cơn đau nhức sau một ngày không ngừng nghỉ.” Đây không phải là một khẩu hiệu trừu tượng; đó là lời trải lòng từ một người từng xách từng món đồ gia dụng rẻ tiền đi khắp các con hẻm nhỏ – mỗi bước chân là một trận chiến với nghèo đói và hoài nghi. Anh từng rửa từng chiếc bát đầy dầu trong gian bếp khách sạn như thể đó là nhiệm vụ sống còn – nơi từng mẩu thức ăn bỏ lại cũng đủ khơi gợi những suy tư về giá trị lao động và khát vọng đổi đời.
Viral từng là người pha rượu ở quán bar, nơi người ta trút nỗi niềm trong ly, còn anh âm thầm rót vào đó sự bền bỉ. Từng lò nướng pizza nóng rát là chứng nhân cho mồ hôi anh đổ xuống mỗi chiếc bánh. Từng đồng xu anh đếm trong đêm muộn không chỉ là tiền – mà là trọng lượng của ý chí sống còn. Anh đã giao hàng dưới trời lạnh buốt, khi cả thành phố ngủ quên – và vẫn tiếp tục, vì anh hiểu: chỉ có kẻ không dừng lại mới là người viết lại luật chơi. Và từ chính những trải nghiệm không ai muốn trải qua ấy, Viral dựng nên một bản sắc không thể vay mượn: người dẫn đường trong thế giới kỹ thuật hiện đại.
